Chuyện ăn bánh uống trà
Vào mỗi dịp Trung Thu là ông bà ta thường có cái lệ ăn bánh Trung Thu uống trà. Hồi bé, tôi không hiểu bánh sao lại uống với trà. Một cái ngọt, một cái đắng rõ là đối nghịch.
Khi lớn tôi mới hiểu, nhai miếng bánh ngọt thơm sau đó nhấm nháp một ngụm trà thanh thanh nhác đắng để cân bằng lại vị ngọt của bánh trong miệng. Trà tôn vị bánh, bánh thêm vị cho trà. Quả là cách thưởng thức tinh tế vô cùng.
Hiểu là như vậy nhưng đã mấy mùa Trung Thu tôi vẫn chưa thưởng được cái thú ấy. Bởi lẽ, cắn một miếng bánh trung thu công nghiệp ngọt lợm, tôi đã thấy đường huyết tăng lên vù vù. Cái vị ngọt sắc chạy lên tận não. Lúc ấy phải vớ ngay cốc nước lọc chiêu vào không thì chết. Bánh nướng đã ngọt vậy, nhìn miếng bánh dẻo tôi đã chạy mất dép. Ăn cái thứ bánh vốn phải thơm ngon như trên quảng cáo mà mặt tôi cứ nhăn như khỉ. Thế thì còn hứng đâu mà ngồi điềm nhiên, thư thái để ăn bánh thưởng trà.
Nhưng năm nay thì khác. Một năm chỉ có một mùa trăng tròn. Tôi quyết phải thử cái thú tao nhã ấy bằng được. Tôi cân nhắc đặt bánh handmade về ăn. Vẫn phải là bánh nướng thập cẩm truyền thống, bánh nướng sữa dừa tôi thích và đặt thử bánh dẻo trà xanh trứng muối xem sao.
Lúc đặt bánh tôi không mong đợi chất lượng phải ngon xuất sắc, phải ngọt vừa, vì hi vọng nhiều có khi lại thất vọng nhiều. Trước khi ăn tôi pha sẵn ấm trà sen thơm lựng nhưng vẫn không quên cốc nước lọc phòng trừ.
Bóc đại một gói bánh đầu tiên, ngửi mùi bánh thơm phức, béo vị mỡ lạp xưởng, ngọt hương nước đường tro. Không cần nhìn nhãn tôi biết ngay là bánh thập cẩm. Cắn một miếng mà mọi hương vị hòa quyện lan tỏa. Nào mỡ gáy ngậy thơm, lạp xưởng dẻo dẻo, mứt bí giòn giòn, hạt sen xát nhỏ, hạt dưa với vừng ngậy bùi và ít lá chanh thái mỏng như tơ nâng cả vị bánh lên mức chuẩn chỉnh. Vỏ bánh được nướng rất khéo, mềm vừa, vàng màu hổ phách. Đặc biệt độ ngọt thanh làm người ăn cảm giác nhẹ nhàng. Ngồi thảnh thơi nhấp một ngụm trà sen thuần tịnh rồi thấy quyến luyến vị bánh mà phải ăn thêm phần nữa.
Tôi không giấu được niềm phấn khích mà phải thử ngay vị bánh thứ hai, bánh nướng sữa dừa. Vỏ bánh vẫn tuyệt như vậy. Dùng dao cắt một đường thật ngọt, chia bánh ra làm bốn. Nhân bánh nằm ngay ngắn trong từng phần, không bị rời ra, thế mới đẹp. Tôi lấy một phần đưa lên miệng với lòng háo hức. Cắn miếng bánh bắt ngay vị sợi dừa thơm béo sậm sựt trong miệng hòa với chất dẻo quẻo của đường tan chảy. Ăn còn thấy vị ngậy, mùi dậy lên của vừng. Từng hạt vừng nhỏ xíu nằm e ấp dưới sợi dừa trắng, chỉ đợi người ăn cắn vào để lan tỏa vị khắp khoang miệng. Cái nhân bánh đưa tôi trở về kí ức năm 16, cái món dừa nạo xào đường của mẹ tôi làm tôi mê mẩn mãi. Vậy mà sau bao nhiêu năm tôi lại thưởng được cái vị ngọt cố xưa năm nào, quả thật kì diệu. Chậm rãi thưởng bánh, vị giác sẽ chuyển đổi thành cảm giác, thấy lòng hân hoan, vui sướng vô cùng.
Tôi mạn phép chỉ tả qua thứ bánh cuối cùng, bánh dẻo trà xanh trứng muối. Tôi không thích ăn bánh dẻo, nhưng nhìn thấy lòng trứng muối hấp dẫn quá nên phải thử một miếng. Ấn tượng vị trứng muối lòng đào mặn bùi. Trứng muối cắt ra không bị rời ra miếng nào. Trứng tròn chín tới, khi cắt lộ ra phần lòng cam đào hấp dẫn cả thị vị giác. Sau đó em tôi cầm cả bánh lên nhấm nháp hết, miệng chóp chép khen ngon ngon. Thôi nhìn vậy cũng biết bánh ngon rồi, khỏi thử.
Thế là tôi đã thỏa được ý nguyện trong Tết Trung Thu năm nay. Vẫn còn hai cái bánh nữa, tôi cất đi. Đúng hôm trăng lên,cùng gia đình, tôi lại bày dăm ba quả hồng chín, mấy múi bưởi đào bóc sẵn, pha ấm trà mạn rồi mang ra đôi bánh. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng chóp chép ăn bánh sẽ lại vang,…Trung Thu chỉ cần vậy là tròn vị, tròn tình.
Nhận xét
Đăng nhận xét